Bạn muốn đem lại cho họ những điều hơn thế. Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên. Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường.
Tôi để mẹ dắt tôi đi. Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi. Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau.
Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé. Hoặc biết nhưng không rõ. Vì những cơ hội mới có thể coi là may mắn này, và sắp viết xong nên lòng chắc thoải mái hơn chút ít.
Cô ta là đàn bà, có chồng có con có cha mẹ… Cô ta chắc cũng hy sinh, chăm chỉ, vị tha chứ nhỉ. Tớ áp đặt cậu, tớ thuyết cậu, tớ xưng tớ với cậu, hay tao mày tao với mày cũng là tớ chơi. Mà mai sau, con cái họ sẽ lặp lại và phát triển thêm.
Rất dễ hiểu, cái thiện tinh túy đã phải trải qua thế giới quan của cái ác và nhiều cái khác để có một thế giới quan tổng hợp cực kỳ phong phú cùng những phương án xử lí đa dạng. Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức. Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không.
Vì điều đó sẽ khiến bạn buồn ngủ mà không ngủ được. Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình). Bắt đầu là đôi mắt nhắm luôn nhoi nhói, rồi đến cái đầu thật khó xác định trạng thái.
Có thể chúng tiếp tục sống hoặc vất vả hơn hoặc khoái cảm hơn hoặc là không thích nghi, chúng chết. Hồn nhiên đến đáng thương. Nếu bạn tin vào những điều trên, là một người không tốt hay một kẻ phân vân trước ngưỡng cửa thiện-ác, bạn sẽ yên tâm mà ác.
Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn. Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa. Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác.
Nhưng mà tôi ươm mầm. Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời. Còn anh thì vẫn phải sống.
Nó cũng như bao người cần một điểm tựa để xoa dịu. Và nếu gia đình không nhận thấy cần chia sẻ những gánh nặng và lo âu bằng cách để bạn sống và lựa chọn học hỏi cái phù hợp với mình thì bạn sẽ ra đi. Hôm sau đi thi thấy bình thường.