Anh đưa mắt nhìn qua cửa sổ, đắm mình trong những thay đổi đã xảy đến với anh trong suốt mấy tuần vừa qua. Thậm chí, anh còn không nghĩ đến điều đó nữa. - Hai tuần trước, tớ giao cho Jessica đảm nhận một công việc quan trọng.
Tớ nghĩ, sai lầm mà cậu đang mắc phải cũng tương tự như chuyện của tớ, đúng không? - Khoan đã, - Jones vừa nói vừa giơ tay ra chặn lại. "À phải rồi!", James vừa lẩm bẩm vừa viết thêm một ghi chú khác:
Trước nay James vẫn quan niệm giống bố anh rằng nếu muốn mọi việc được như ý thì tốt hơn cả là nên tự mình làm lấy mọi việc. - Lâu rồi tớ mới lại thấy cậu vui như thế, James ạ. Nếu công việc cứ trôi chảy thế này thì anh sẽ mau chóng được khen ngợi, thậm chí có thể là được thăng tiến nữa.
Jones hiểu James đang có ý cảm ơn sự giúp đỡ của mình khi cho anh hay rằng đã làm theo những gì anh chỉ dẫn. Thật ra, chính tôi mới là người gây ra những việc đó. Họ lớn lên trong cùng một thị trấn, sống trên cùng một con đường và ở cạnh nhà nhau.
Tớ cũng đã yêu cầu cô ấy nhắc lại những điều tớ nói và cả hai đều nghĩ mọi chuyện sẽ ổn. Phần việc cộng thêm của một nhà quản lý có vẻ như quá nặng nề đối với James. Vì bản thân cũng là một nhà quản lý, tôi hiểu mình nên viết một quyển sách thật ngắn gọn và súc tích, sao cho ngay khi đọc xong là độc giả có thể ứng dụng ngay những gì đã đọc vào thực tế để tạo nên những thay đổi tích cực trong công việc của họ.
Cảm xúc của anh lúc này rất khó tả. Một tháng trước đây, tôi vẫn không chắc là có nên giao cho cậu không. Họ lớn lên trong cùng một thị trấn, sống trên cùng một con đường và ở cạnh nhà nhau.
Nhưng từ khi làm quản lý, anh không chỉ phải hoàn tất công việc của mình mà còn có trách nhiệm đối với hiệu quả làm việc của các nhân viên cấp dưới, theo đúng yêu cầu của công ty. Nhờ phân công công việc, James có nhiều thời gian rỗi rãi hơn. Khi nhìn thấy nụ cười bắt đầu nở trên môi James, Jones nói:
Lúc nào anh cũng sẵn sàng chia sẻ kinh nghiệm của mình với bất kỳ ai. Giờ thì tôi đã hoàn toàn yên tâm. - Ai cũng có lúc phạm sai lầm.
Anh vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng không có nhân viên nào nhận ra tầm quan trọng của vấn đề thời gian. Một hôm, tớ giao cho cô ấy một dự án khá quy mô, phức tạp hơn hẳn những dự án cô ấy từng làm trước kia. Josh đã kể lại tất cả, kể cả những chi tiết mà ngay cả James cũng không nhớ.
Điều đó làm tớ cảm thấy rất vui. Một lần nữa, công việc trong bộ phận của James lại trở nên trôi chảy. Làm thế nào điều này có thể xảy ra nhỉ? Anh đã hết sức cẩn trọng cơ mà.