Nếu người đó vẫn tiếp tục câu chuyện của bạn mà không hề đính chính thì rõ ràng người đó đang nói dối về những gì đã nói và/hoặc sẵn sàng nói dối để làm cho bạn chú ý. Tôi không nghĩ rằng việc đó sẽ làm cho sếp của anh vui. Một kịch bản điển hình sẽ như thế này: Bạn hỏi cậu con trai rằng nó đã ở đâu vào tối thứ sáu.
Bạn phải giả định rằng điều đó sự thật là thứ mà người đó không muốn đưa ra. Nếu người đó nói với tốc độ chậm và thư thái, bạn nên làm tương tự. Một thứ tẻ nhạt như bảng tên đã ngay lập tức tạo ra sự hòa hợp và có thể còn đem đến cả một vị khách trung thành.
Khi đó chúng ta sử dụng lôgic để biện minh cho các hành động của mình. Bạn có thể nói: “Con biết dì không quan tâm lắm đến con, và dì không thích chuyện hôn nhân, nhưng lần này dì đã đi quá xa. Có vẻ anh đang hơi lấn sân của tôi một chút.
Điều này làm cho người đó có thể lỡ miệng và tiết lộ thông tin bạn biết là trái ngược với sự thật. Thường thì người nói dối không hoặc hiếm khi nhìn thẳng vào mắt chúng ta. [1] Người đó: Từ này sẽ được sử dụng xuyên suốt tất cả các ví dụ trong cuốn sách nhằm làm cho ngôn ngữ bớt tính định giới, và không ám chỉ giới này nói dối nhiều hơn giới kia trong các tình huống được đưa ra.
Câu hỏi mẫu 2: “Samantha, tôi nghĩ cả văn phòng biết chuyện văn phòng phẩm – chị có thấy người ta nhìn chị chằm chằm không?” Cách này trực tiếp và thẳng thừng hơn. Bạn đã có câu trả lời cho câu hỏi thật sự của mình. Phản ứng của bạn chắc chắn là nhẹ nhàng hơn hẳn.
Nó làm cho họ cảm thấy không thoải mái. Xin lấy một ví dụ, trong tình huống này bạn nghi ngờ một vài nhân viên của cửa hàng mình ăn cắp tiền. Một ví dụ điển hình trong một cuộc phỏng vấn tuyển nhân viên có thể như sau:
Một khách hàng mang đổi chiếc máy in bị hỏng mới mua vài ngày trước. Trong trường hợp này, bạn có thể giải thoát cho người đó khỏi suy nghĩ phải chịu trách nhiệm. Ziegler: Tôi hiểu câu hỏi, và tôi đã nghe thấy nó từ lần đầu.
Nói cách khác, chúng ta thường nghĩ đến những câu hỏi lẽ ra chỉ nên hỏi hai ngày sau khi cuộc khẩu chiến kết thúc. Quy trình rất đơn giản. Henry còn mang theo một chiếc thùng to có quai xách.
Hãy xem xét khía cạnh bông đùa trong ví dụ này. Nếu người đó cảm thấy rằng bạn không quan tâm chuyện người đó đang lừa dối bạn, họ sẽ muốn biết – đúng hơn là cần biết -tại sao bạn lại ung dung tự tại và thờ ơ như thế. [2] Cụm từ “toàn bộ câu chuyện” hiệu quả hơn là đề nghị ai đó thú nhận hoặc nói ra sự thật.
Nói cách khác, chúng ta so sánh và đối lập. Chẳng hạn, khi bạn đưa ra một tối hậu thư, hãy bảo đảm rằng quá trình giao tiếp phi ngôn ngữ của bạn nhất quán với lời nói. Người đó không có gì để mạo hiểm, vì thế bạn ít có cơ hội để ngã giá.