Sao đến giờ mà sau mỗi chiến thắng vẫn kèm theo bao thương vong. Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế. Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm.
Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được. Khoảng cách từ đó đến chỗ bạn chừng 4,5 mét và bạn sẽ kịp tẩu tán tang vật. Môn Văn bố tôi cũng dẫn đến nhà thầy dậy Văn nói chuyện.
Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng. Thế nhưng rồi nó cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ chứng minh nó tài hơn cái ác. Giám sát tôi, điều đó có nghĩa lí gì.
Nhằm sớm tạo ra những con người ưu tú hơn. Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình. Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí.
Vì đó, nói chung, trong thời điểm này, chỉ là một hình ảnh rỗng của một lớp người Việt mới thu nhỏ. Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào. Bây giờ, hãy trở lại là bạn.
Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế. Bác ta cũng sẽ trắng bệch, hoảng loạn theo. Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào.
Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy. Tôi cũng không định tả cảnh sở thú. Rồi lại êm êm lan ra.
Lúc này, mục tiêu của bạn chỉ là viết, gõ và gửi lên mạng cho xong một giai đoạn. Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt.
Có người cúi mặt bấm di động. Mưa bắt đầu rơi rầm rầm, gió gào rú. Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không.
Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn. Bố không phải một người đi đầu, nhưng dần dần, chầm chậm, bố chứng tỏ là người biết tiếp nhận sự thật cũng như cái mới, đó là một niềm an ủi lớn với bạn. Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc.