Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may. Ai dẫn đi đâu thì tôi đi… Khi bàn thắng được ghi, không có chai để ném.
Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Bao nhiêu hình ảnh biểu trưng, đại diện. Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình.
Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột. Tôi viết chữ BÀI LÀM theo ông ta dạy. Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội.
Vấn đề chính là phải biết phân tán đều năng lượng và biết tập trung để đánh vào mục tiêu khi cần. Ông Diểu tức giận giương súng. Học tốt và nên người? Là một nhà thơ thiên tài và để có được danh hiệu ấy, bạn phải âm thầm nhẫn nhục trong nhiều năm, như thế đủ chưa? Bác gái nói Bác chỉ cần cái danh tiếng.
Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh. Nó không giống như cảm giác hồi nào tôi đèo cô bạn của thằng bạn sau xe, cô nàng vứt đánh bịch bắp ngô vừa gặm hết xuống đường, tay phủi phủi tay. Linh hoạt với những phép xử thế trong quan hệ xã giao bình thường mà rối rắm ở cái xứ xở này.
Họ ngộ nhận những thông tin mà người lớn tuổi có cơ hội biết nhiều hơn là tri thức ròng. Thế nhưng rồi nó cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ chứng minh nó tài hơn cái ác. có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân
Cái bệnh thơ nó loạn lắm. Còn tôi, chưa đến lúc. Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ.
Những cái tát của cát. Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán. Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy.
Có người ngửa mặt trông trời. Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình. Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào.
Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả. Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài. Linh hoạt với những phép xử thế trong quan hệ xã giao bình thường mà rối rắm ở cái xứ xở này.