Mẹ là người đầu tiên đem đến những cung bậc xúc cảm hay, dở. Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp). Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút.
Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn. - Ông quả là người biết lo xa. Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên.
Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp. Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa. Cũng bởi vì chị vẫn giữ được những nét dịu dàng.
Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh. Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người. ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó.
Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người. Tôi về, cũng đỡ in ít. Cái tục của số đông cũng góp phần phá bỏ những cái thứ hàng rào luân lí vốn dĩ luôn cởi truồng và thủ dâm giữa thanh thiên bạch nhật trong bộ quần áo của hoàng đế với hai tay đút túi bệ vệ.
Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng. Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng. Cần quái gì sự thật và lí do.
Không có chim non ở trong. Ai theo thì sống, ai chống thì chết. Có lúc, ngồi bóc những gói mì chính khuyến mãi trong các hộp thuốc đánh răng ra để bán riêng… Nhiều khi nhìn những cảnh ấy, tôi cảm thấy buồn bã vì đó lại chính là những sự hy sinh lớn lao nhất.
Bác gái: Mua sách làm sao hết cả buổi chiều? Tôi: Im lặng. Họ bảo cắn là anh không thể không cắn dù có thể anh kinh tởm hành động đó. Họ kinh doanh khách sạn.
Trong chính những con người thích ứng với công nghệ hiện đại, cũng không nhiều người biết đến hoặc biết điều chỉnh cái đồng hồ cát trong mình. Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều). Anh ta không thể nhẹ nhàng bay lên tránh cú đâm trực diện.
Cái bướu ở lưng lồi lên. Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ. Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về.