Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác. Tí nữa phải uống tam thất với chị đấy nhé. Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế.
Dưới nhà, cháu giúp việc đang nấu ăn sáng. Bạn không thích sự không nhất quán này. Căn nhà chắc sẽ trầm đi.
Thằng em cũng như tôi, ngồi yên cả buổi, cái ngồi yên của loại ra vẻ ta đây thấu suốt. Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả. Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu.
Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên. Cho từng tờ vào lửa. Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn.
Ông anh cũng làm theo. Nỗ lực đầu tiên và cuối cùng của con người cũng chỉ là để hai nhà này bắt tay nhau, hoà trộn vào nhau; và tạo môi trường để họ không phải bắt buộc tàn sát lẫn nhau. Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực.
Và khuôn mặt dường không cảm xúc. Mẹ, tôi và một người quen. Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống.
Tôi cứ tà tà gạt chân chống. Vì nó lại muốn chữa cho chính bác sỹ. Cuộc đời con người là chuỗi cát bụi về với cát bụi.
Ông anh cũng làm theo. Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững. Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn.
Cháu vẫn nằm trong chăn. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch. Họ còn bất lực hơn nữa.
Hoặc sẽ bắt mình quên. Nhưng tôi không ân hận về chuyện này nên tôi không muốn thế. Mà việc này xảy ra như cơm bữa.