Bởi vì sao? Vì Bob bao giờ cũng nói chuyện một cách hết sức chân thật, tinh tế và hài hước. Những que kem bốc khói và công viên Saratoga thật tuyệt vời. Trong ngành phát thanh viên thì chúng tôi luôn có một học thuyết công bằng.
Tôi đã nói tốt hơn và thành công hơn trong suốt buổi tối hôm đó. Ngôn ngữ điệu bộ là như thế. Vài tháng sau, tôi có mặt ở bữa tiệc theo lời mời.
Và như vậy, bạn đã biết cách để phá vỡ tảng băng trong lần đầu trò chuyện rồi chứ? Làm thế nào nhỉ? Rất đơn giản, hãy tạo nên một không khí thoải mái và thân thiện nhất. Chẳng phải đã có câu châm ngôn: Run như nói chuyện với người lạ đó sao? Chúng ta đều là người trần mắt thịt cả. Trong lúc Brazzie và tôi mường tượng ra một tương lai tối mịt ở trong tù thì Herb lại hết sức bình tĩnh.
Đó là lý do tại sao họ rất chăm chú lắng nghe bạn nói. Có điều nếu Bill là người nói chuyện vô vị và nhàm chán, thì Stacey chắc sẽ khó tha thứ cho bạn! Bởi vậy tốt nhất là nên tự mình xử lý tình huống tế nhị này. Nhưng thầy Cohen không cười.
Anh rất hăng hái mỗi khi nói về lĩnh vực truyền thông hay đảng Cộng hòa. Hãy chia sẻ với họ những suy tư của bạn về mọi thứ và đón nhận lấy những lời khuyên của họ. Tôi nói: :Ông biết hôm qua tôi đã làm gì không, ông Colonel?
Trước gọi dân gốc Tây Ban Nha nay đổi thành người Mỹ Latinh (Latino). Đừng lãng phí thời gian của người khác. Tôi sẽ nói nhiều hơn về việc nói trước công chúng ở một chương sau.
Khi vừa bước lên sân khấu, chân phải của tôi đặt ngay vào cái khoảng nhỏ đó. Và rồi giây phút mà tôi mong đợi đã đến. Trong một cuộc trò chuyện hẳn bạn sẽ nói một điều gì đó về bản thân của mình.
Cảnh sát trưởng của Louisville, Kentucky, dậm chân thình thịch và nói lớn: Thế chúng ta phải làm gì bây giờ?. Burn là người thích đùa còn Benny thì bao giờ cũng sập bẫy của Burn. Bạn có thể rút ra co mình một kinh nghiệm giao tiếp qua cử chỉ một cách tự nhiên nhất.
Chúng tôi không thể biết được cầu thủ nào là cầu thủ nào. Burn là người thích đùa còn Benny thì bao giờ cũng sập bẫy của Burn. Lần thứ hai quay trở lại tiệm tạp hóa của ông Pickering, Jack đã thành công.
Nhưng người khách làm tôi bất ngờ nhất, không ai khác hơn là Robert Mitchum. Một năm 365 ngày thì có 200 ngày Herb đi đàm phán cho các công ty lớn nhất nước Mỹ. Nếu tôi có tật nói lắp, tôi cũng không ngại nói với bạn rằng: Xin chà-à-o! R-r-ấ-t vui đ-ư-ợ-c-c làm quen v-ới bạn! T-t-ê-n của tôi là Larry King.