Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi. Và họ cũng sẽ khổ khi vừa không rõ chúng mà vừa giấu chúng trong lòng. Nhất quyết phải cạo râu.
Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi. Mong ông chỉ nói những điều cần nói. Người bảo nghệ thuật là khó hiểu.
Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn. Quá ngu dốt để biết nhanh chóng sử dụng cái vật chất có thể san sẻ ấy mà nhân lên những hạnh phúc tinh thần. Giọng trầm thường xuất hiện.
Nhưng là lợn thì rất hay tự hào. Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau. Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm.
Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này). Không gì tự nhiên mất đi. Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước.
Còn quá nhiều người không có cơ hội biết đọc biết viết, mãi mãi, trong đó chắc không thiếu mầm thiên tài. Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này. Thế mà một hôm bạn dám tưởng tượng ngồi bên cô ấy, nói: Cho anh cầm tay nhé.
Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Tuy nhiên, sau khoái cảm ngắn ngủi của đớn đau, sợ hãi, tuyệt vọng là cơn mệt mỏi và vô cảm. Bác vừa thoăn thoắt gói vừa bảo Thấy số bác khổ không.
Miệng họ mặc kín mít áo quần. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì.
Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng. Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé.
Rồi lại êm êm lan ra. Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông. Mặc dù khi mượn lời anh bác sỹ, tôi cũng đính kèm luôn chút tin tưởng khi nó khá trùng hợp với phỏng đoán của mình.