Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa. Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới. Lại còn hăng nữa chứ.
Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại. Tôi làm độc giả cho tôi. Giữa đời sống và nghệ thuật.
Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được. Dù biết là tạm thời thôi. Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn.
Chúng tôi đã chết rồi. Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào. Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn.
Ở cùng lâu, không phải là bác không có chỗ nhiễm sự trẻ con và hay nói ngược của bạn. Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới. Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài.
Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn. Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không. Còn lại, nó mới là hư vô.
Càng kéo nó càng lùi lại. Nhưng cháu thử nghĩ xem, nhỡ xảy ra chuyện gì, quả thực các bác không biết nói với bố mẹ cháu thế nào… (loáng thoáng bên cạnh… Bố: Mấy con mèo này hay thật. Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc.
Tôi không đòi hỏi gì cả, tôi để tất cả tự do. Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh. Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc.
Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông. Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên. Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ.
Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi. Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy. Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ.