Tôi đã có tất cả, có những gì mà mình hằng mong muốn và cũng đã mất tất cả. Ngượ lại, lần gặp gỡ này của chúng ta chứng tỏ với tôi một điều rằng tôi cũng có thể làm được như Sid. Nott quyết định đi đến nơi mà anh chắc chắn sẽ tìm được Merlin, đó là vườn thượng uyển của hoàng cung.
Vì vậy hãy giữ im lặng và đi đi. dần dần át cả tiếng dế kêu râm ran khi đêm tối đang chuyển sang rạng ánh bình minh chiếu qua từng kẽ lá. - Người thật sự là Mẹ của các loại đá à? Nếu vậy, chắc Người không biết gì nhiều về cây bốn lá, phải không ạ?
- Được rồi, nếu cậu muốn thì tôi cũng công nhận rằng sự may mắn "trên trời rơi xuống" quả thật là khó hiện hữu trên đời nhưng rất ít khi nó xảy đến với chúng ta và nếu có thì cũng chẳng kéo dài được mấy. Nó chẳng có giá trị gì đối với ông hay với bất cứ cư dân nào trong khu rừng này. Trái lại lúc nào ta cũng ban đều cho mọi người một cách công bằng.
Chúng túa xuống mọi sinh vật kỳ lạ của khu rừng Mê Hoặc, xuống cả thần Gnome, Bà chúa hồ, Nữ hoàng Sequoia, Ston - Mẹ Đá. Tôi sống nhờ vào số tiền mọi người thưởng cho khi làm giúp họ những công việc lặt vặt. Ta đâu có làm gì cho anh.
Sequoia bắt đầu lắc lư thân hình vĩ đại của mình, cất lên tiếng nói nặng nề: - Đúng vậy, anh bạn thơ ấu của tôi. - Cảm ơn Người đã trả lời con.
Năm đầu tiên công việc kinh doanh của tôi diễn ra khá suôn sẻ, vì thế tôi đầu tư nhiều hơn vào việc sản xuất túi xách với các nguyên liệu da thật và đã đi khắp nơi để tìm hiểu về cách làm ăn của những cửa hàng da khác. Chàng tiếp tục công việc tạo dòng nước cho đến tận chiều tối. Bà nói rằng người ta thường hay để lại việc tới ngày mai mới làm.
Đó là một cửa hàng sản xuất túi da. Cảnh hồ trông tuyệt đẹp. - Ngươi biết là ta chưa tìm được rồi còn gì! Ston, ngươi hãy nói cho ta biết, có phải là trong khu rừng này chưa bao giờ có một cây bốn lá nào mọc lên phải không? Hoặc cũng có thể là nó mọc quanh đây, lẩn khuất trong những tảng đá này?
Chàng không chắc chắn là ánh sáng sẽ rọi vào đâu và cũng không muốn mạo hiểm nên quyết định lần lượt leo lên mười hai cái cây lớn quanh đó và dùng kiếm chặt bớt các nhánh cây. Bà là cư dân đầu tiên của khu rừng, thế thì chắc hẳn bà phải biết điều gì đó về cây bốn lá chứ. Đó là một giọng cười nửa vui tươi nửa chế giễu.
Cũng vào ngày hôm đó, Sid thức dậy trễ hơn một chút so với ngày thường. - Tại sao nó lại là sự may mắn thật sự? Chúng khác nhau ở chỗ nào? Tôi nhận thấy trong mắt cậu phảng phất một nỗi buồn lớn lắm.
Những tán lá dày đặc tầng tầng lớp lớp phủ lên nhau khiến ánh nắng mặt trời không thể nào xuyên qua được, vì thế quanh năm khu rừng trông thật u tối ngay cả lúc ban ngày. Đừng dài dòng nhiều chuyện làm ta mệt. Bà ta có một sắc đẹp mê hồn.