Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác. Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức. Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ.
Một điều rất hệ trọng. Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy.
Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế. Đến chỗ học không phải để học. Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm.
Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết. Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc. Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình.
8 giờ dậy thì cái ngực lại rát. Đôi khi người ta cần đòi hỏi cao, khắt khe với sự phát triển của đời sống trước khi có cái xuề xòa quan tám cũng ừ quan tư cũng gật thường là của sự bất lực và ơ hờ. Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi.
Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng. Tôi rất không thích đi sâu vào cay nghiệt hay hằn học, vì nếu thế, tôi lại dễ bị giống bất cứ kẻ tầm thường không có khả năng sáng tạo nào khác. Bố muốn yên ổn và sợ cho bạn.
Anh đã đến và hỏi: Em thử đoán xem anh sắp nói gì nào? Anh đã tính chuyện đó suốt mấy ngày. Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo. Và chà đạp lên sự chân thật cũng như khao khát chính đáng của mình.
Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc. Thêm nữa, biết công nghệ cao không đồng nghĩa với được giáo dục và tự giáo dục tốt (có người biết công nghệ cao không biết điều này). Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh.
Trí nhớ của con người không dành để quan tâm được đến tuốt tuồn tuột mà để biết lưu lại cái mình cần. Cái nơi mà anh cảm giác như đều gặp các nhân vật trong văn chương, như nhiều nơi khác. Tôi e rồi lại nằm nướng đến tận chiều.
Cái sịt mũi không còn là cái sịt mũi do bị cảm. Cháu thấy bác tội lắm. Lăn về đâu? Mình chẳng biết.