Nhưng tôi lại nhìn vấn đề theo một khía cạnh khác. Hoặc là: - Có lẽ tôi đã không hiểu kỹ vấn đề lắm. Các ông nên thoát ra khỏi những suy nghĩ đó.
Đôi mắt xanh của Stevenson nhấp nháy. Có một thành ngữ nói rằng Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Đó là tấm ảnh của anh.
Sau đó Boom-Boom chỉ thị cho tôi những việc cụ thể: OK, chàng trai trẻ. Thỉnh thoảng chúng ta lỡ nói đến nửa câu và chợt hoảng vì không biết phải kết thúc câu đó như thế nào. Suốt ba mươi năm nay tôi đã lau chùi hai bức ảnh.
Nhưng không ai muốn tới đó. Bạn có thể luôn nghĩ ra chúng với nhiều điều thú vị hơn nữa. Tôi ngồi ở bàn đầu tiên, mặc bộ áo dạ hội lần đầu tiên trong đời, nhìn những sĩ quan cảnh sát trong bộ quân phục với những chiếc huy chương sáng chói.
Có gái hỏi chuyện trước cũng vô cùng bình thường. Phải kiên quyết và dứt khoát. Tôi dám đánh cược bạn sẽ nói rằng: Cái gã khù khờ này mà là Larry King ư?!.
Là một người có thể đọc diễn văn thao thao bất tuyệt dù có chuẩn bị trước hay không. Bạn thấy Oprah luôn sẵn sàng chia sẻ với những gì người đối diện nói. Bob Hope cũng khiến tôi thất vọng với lý do tương tự.
Tương tự, hãy cẩn thận với các từ quen dùng mở đầu câu như: cơ bản là (basically), nói chung là (generally), dù sao (anyway), hy vọng là (hopefully)… Một hôm nào đó đang xem bản tin buổi tối trên truyền hình, bạn thử chú ý xem mình có nghe người phát ngôn viên liên tục nói những từ này hay không. Tôi muốn khám phá con trai của một trong những người nổi tiếng nhất nước Mỹ. Khán giả của tôi nhận xét rằng thường thì những vị nào ghét giới báo chí truyền hình lại là những khách mời thú vị.
Trong lúc ngẫu hứng, Jack đã kể cho tôi nghe về cuộc buôn bán đầu tiên của ông ấy. Thực tế minh chứng rõ ràng điều này. Ngôn ngữ điệu bộ là như thế.
Tôi đã đi tới đi lui ở đó suốt ba tuần liền, với niềm hi vọng sẽ được vào làm nghề phát thanh như vẫn hằng ao ước. Tóm lại, ý của tôi là chúng ta chỉ nên châm ngòi cho một câu chuyện hấp dẫn chứ đừng dại dột châm ngòi cho một quả bom xung đột! Chẳng hạn trong chiến dịch tranh cử năm 1992, tôi đã hỏi tổng thống Bush: Ông có ghét Bill Clinton không? Nhiều nhà báo cho rằng câu hỏi này chẳng dính líu gì tới chiến dịch tranh cử tổng thống, và không nên hỏi những câu tế nhị như vậy.
Tôi hỏi khán giả họ sẽ như thế nào nếu rơi vào tình huống của tôi. Vậy, người ta thường tặng nhau cái gì? Một chiếc cà vạt, một đôi găng tay, hay một cành hoa violet… thì cũng chấp nhận được. Một năm 365 ngày thì có 200 ngày Herb đi đàm phán cho các công ty lớn nhất nước Mỹ.