Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt. Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức. Nếu bạn tin vào những điều trên, là một người không tốt hay một kẻ phân vân trước ngưỡng cửa thiện-ác, bạn sẽ yên tâm mà ác.
Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ. Mọi người cho rằng bạn sinh hoạt trái qui luật, giờ giấc lộn xộn nên luôn cố ý xoay ngược thời gian của bạn cho phù hợp với họ. Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa…
Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn. Đã bảo chả thích viết đâu. Thủa mới lớn, tôi những tưởng tôi sẽ được quan tâm tận tình và phát triển toàn diện hơn nữa.
Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống. Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ.
Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về. Ông anh bảo: Chưa dùng loại này bao giờ. Chỉ lấy một ví dụ điển hình và đơn giản nhất.
Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình. Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi. À, à, chúng tớ lại đấu tranh chống lại vì chúng đe dọa tự do của tớ.
Vẫn chứng nào tật nấy. Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh. Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp.
Những bản sao của sự quỷ quyệt và tàn độc. Lát sau tôi lẻn xuống. Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn.
Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh. Làm khổ nhau khi đời người chỉ một lần và đủ khả năng để không làm nhau khổ. Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy.
Hiện sinh mong trở lại thời điểm xuất phát của loài người, trước lúc hình thành bản chất. Hoàn toàn không ngái ngủ. Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi.