Tôi sẽ còn góp thêm một vài gọng kiềm kẹp cho anh chết. Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm. Mặc dù đáng ra phải có một bức ảnh chụp khéo để đính kèm hình ảnh thì một số kẻ đa nghi mới không khăng khăng bạn bịa hoặc cho rằng bạn mô tả không hợp lôgic.
Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ. Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa… Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng.
Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo. Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách. Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn.
Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng. Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả. Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng.
Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung. - Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động. Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng.
Ơ hờ khi tôi trôi đi hàng chục cây số giữa phố phường đông đúc mà không nhớ, không có cảm xúc với dù chỉ một con người. Cô gái bảo: Không. Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo.
- Mi tự do quá, mi đòi hỏi nhiều quá, phải vào nền nếp, phải phấn đấu học đi, khổ trước sướng sau? Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua. Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh.
Nhưng mà tôi bỏ học. Sáng được bác cho ngủ bù. Chỉ có bộ óc là tỉnh táo.
Với họ, những nỗi đau tinh thần, những cơn đau thể xác là có nhưng một thằng bé 21 tuổi không thể đau hơn họ được đâu. Thằng em ngồi bên phải tôi. Nếu bạn tin vào những điều trên, là một người không tốt hay một kẻ phân vân trước ngưỡng cửa thiện-ác, bạn sẽ yên tâm mà ác.
Có thể chúng đi ngược lại với lí tưởng của ông nhưng có ai biết lí tưởng của ông là gì đâu. Mà không phải bất cứ cái gì hắn tạo ra ta cũng tạo ra được. Hôm nay chỉ phải học 3 tiết sau theo cái lịch học lại của tôi.