Cho đến khi những nhà địa chất thu thập được nhiều mảnh gốm và gạch vỡ do những cơn mưa xói mòn đất đá phơi bày ra. Họ đang đến đòi nợ ông ấy đấy. Đó là năm quy luật của vàng cha đã hào phóng tặng cho con.
Chính vì nghĩ như thế nên ông đã cố gắng làm việc. Nay ta đã già rồi mà những đứa con trai của ta chỉ biết tiêu pha, chứ không hề có ý muốn làm ra tiền. Trong cuộc đối ẩm đó, ông ta đã kể cho chúng tôi nghe câu chuyện về sự khôn ngoan của cha mình.
- Chẳng lẽ mình đã sai khi chọn lối thoát này? Chẳng lẽ mình đúng là một kẻ hèn nhát, một con người có linh hồn của một kẻ nô lệ ư? – Nghĩ đến đây, bỗng nhiên đầu óc của tôi bỗng trở nên tỉnh táo hơn. – Nhìn dáng vẻ ngày nay, tôi nghĩ ông đã là một người rất thành đạt. Ado à! Anh ta gọi người nô lệ da đen của mình.
Đó là xây dựng những đập nước và vô số những kênh đào nhỏ để dẫn nước từ con sông chính về khắp làng mạc, biến những vùng đất khô cằn thành vùng đất trồng trọt tốt. Cháu sẽ không bao giờ cưỡi lạc đà băng qua sa mạc nóng bỏng và làm việc gian khổ, cực nhọc. Bởi vì, tôi nghe tiếng ông chủ bảo rằng sẽ mổ thịt anh khi nào anh bị ốm lần nữa.
Tôi thường mua những chiếc áo đẹp, sang trọng để tặng vợ tôi. Tôi chỉ biết hướng đến bà để tìm một chút cảm thông giữa những con người với nhau. Có vẻ như đây là câu chuyện thích thú.
Tất nhiên, ông chủ của anh ta không thể đáp ứng yêu cầu vô lý đó được. - Triết lý đó là của Megiddo, chứ không phải của tôi đâu. Nằm giữa vương quốc là một hoàng thành bao gồm các lâu đài của hoàng gia.
Cuộc sống ở thành Babylon vốn là như thế - luôn có sự xen lẫn giữa cái nguy nga và cái tồi tàn; giữa sự giàu a hoa và sự nghèo khổ, khốn cùng. Ta hoàn toàn đặt niềm tin của mình vào ông ấy. Nhìn bên ngoài, tôi đoán ông là một người thu mua gia súc.
Tôi rất buồn cười về cách suy nghĩ khá đơn giản của chàng thanh niên nọ. Bầy lạc đà nằm dài trên cát, đang nhai lại một cách thích thú số thức ăn ban chiều, thỉnh thoảng có con phát ra những tiếng kêu khàn khàn đứt quãng. Bởi vì, công việc cho vay dựa trên cơ sở tài sản có sinh lợi theo thời gian.
Bà Swasti, người nô lệ làm quản gia cho ông Nana-naid, luôn cho ông ăn uống đầy đủ vì ông vẫn thường giúp bà ấy làm những công việc nặng nhọc. Cha sẽ trao cho con hai vật để giúp con có điều kiện thực hiện ý định của mình. Có lẽ đã trải qua nhiều kinh nghiệm cay đắng, nên tôi cảm thấy đầy hy vọng và tin tưởng vào cuộc sống sau này.
Đôi mắt của Hadan Gula lộ vẻ tức giận. Do không đủ tiền để trả cho họ ngay. Tôi vô cùng sung sướng với cuộc sống trong giấc mơ đó!