Tuy nhiên cuộc hành trình đến khu rừng Mê Hoặc hãy còn khá dài, và vì giờ Nott đã ở đây nên anh quyết định sẽ bám trụ đến cùng. Thế ngày mai chàng sẽ làm gì đây? Biết đâu còn có những việc rất cần thiết mà chàng chưa làm thì sao? Chàng đã làm việc suốt đêm để dự phòng cho điều đó. Điều này khiến anh cảm thấy sợ hãi, nỗi sợ hãi này còn tồi tệ hơn cả lần anh vừa nói chuyện xong với thần Gnome.
Ông không biết phải nói gì để chia sẻ với người bạn thiếu thời trước tình cảnh này. Nott chẳng biết phải làm gì nữa. Ta sẽ bảo ông ta tự mình nhổ Cây Bốn Lá thần kỳ lên.
Anh cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ. Nói cách khác, chúng mang lại sự may mắn vô tận. Họ biết rằng cứ mỗi năm một lần, vào mùa này, những cơn mưa hạt giống cây vô dụng và đáng ghét này lại trút xuống người họ.
Mà nếu giả sử sau cùng cây bốn lá không mọc lên ở đây thì ta cũng không còn ân hận, vì ta đã làm hết sức mình, đã làm tất cả những gì có thể làm được. Ta đến đây để thương lượng với mi một việc. Bà đã sống ngay từ ngày đầu tiên trong khu rừng này.
Ông vẫn tìn rằng mình còn có thể tạo nên may mắn cho chính mình. - Thưa Bà chúa hồ, tại sao nước lại không chảy khỏi hồ? Tất cả các hồ đều có mạch nước chảy lưu thông mà. Họ bực bội trách cứ Merlin vì đã đưa ra một thử thách quá khó, hầu như không thể có hy vọng thực hiện nổi.
Tuy nhiên hắn cũng đã đạt được mục đích của mình là làm cho mọi người không để ý đến khu vườn của hắn ta. Đơn giản chỉ có thế mà thôi, có đúng vậy không? Chắc là mình phải làm gì đó chứ - không có gì trên đời này tự đến cả.
Những chiếc lá bắt đầu xào xạc, đó là khi thần Gió cất giọng trả lời: Nói cho cùng thì mọi việc cũng đâu có dễ dàng gì. Một giọng nói ngọt ngào nhưng thâm trầm, mỏng manh nhưng cứng rắn, mời gọi nhưng lạnh lùng.
Đám lá ấy mơn man thật nhẹ bàn tay ông như muốn mời gọi sự chú ýcủa ông. Ngươi phải cẩn thận đấy. Sự may mắn do chúng ta tự tạo ra mới là may mắn thật sự, và nó sẽ có thể ở với chúng ta lâu dài.
Tại sao? Đơn giản là vì chàng nghĩ về những gì đã làm, những nỗ lực và công sức của mình đã bỏ ra. - Đừng quên rằng mi đã hứa với ta rồi nhé. Ta không biết vị trí chính xác nằm ở chỗ nào nhưng nó sẽ mọc đâu đó trong khu rừng Mê Hoặc.
Tất cả những người đã từng sát cánh bên tôi thời hoàng kim giờ đều ngoảnh mặt lại. Nott bắt đầu cảm thấy căm ghét sự may mắn. Nhận ra Nott, anh mừng rỡ: