Nhưng mà này, ta đâu có cần danh tiếng. Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ. Nó cũng không thích tôi lắm.
Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang. Một khuôn mặt ai ai cũng có. Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường.
Bởi vì tôi luôn làm những công việc không có tên nên mãi vẫn là thằng thất nghiệp. Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy. Quả thực lâu lâu cũng thành quen.
Người bảo nghệ thuật là khó hiểu. Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?. Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện.
Và cúi mặt mỉm cười với mình thôi. Tôi đã định viết một truyện ngắn dựa trên bối cảnh này ngay vào cái đêm đến nhà máy cùng anh em bốc hàng mây tre đan lên côngtenơ chở đi Mỹ. Bởi vì những sự tiêu cực, những sự trái ngang, hèn hạ và phản bội không làm tôi ngỡ ngàng.
Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ. Giá mà ta được đi xa xem những con cá thực thụ thì to thế nào. Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt.
Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng. Và bạn có quyền viết cái bạn viết. Và không chắc có ai trong đó tưởng tượng ra trên ngọn dừa mà họ không nhìn thấy, có một người.
Vì sự mệt mỏi vì những nỗi lo của họ. - Đó là khoảng cách giữa doanh nhân và nhà văn, ông ạ. Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này.
Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được. Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết. Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế.
Em bảo thế thì con phải gọi điện về. Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra. Em vẫn biết là anh bất mãn.