Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ. Và biết rằng mình biết ít thế nào. Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh.
Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Bác nói thế thôi nhưng bác hạnh phúc vì bán được hàng. Bảo keo xịt tóc miễn phí.
Thất vọng, tụt giá rồi. Hoặc… Nói chung vậy thôi. Nghĩa là không đứng trên người khác.
Hơn thế, nếu nghệ sỹ chơi thể thao và tạo được phong trào thì không những xóa bỏ bớt quan niệm nghệ sỹ dở dở ương ương, bệnh hoạn, yếu ớt mà còn, vì thế, kích thích cộng đồng hình thành thói quen rèn luyện sức khỏe. Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về. Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa.
Hết xe này đến xe kia khoe giọng hát của mình trong cuộc thi ngoài trời. Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này. Ta cảm thấy quá mệt mỏi và bất lực.
Bạn hãy thử xuất hiện trong một căn phòng tầng 4 của một ngôi nhà trên phố. Chắc hôm nay có việc gì. Nhưng chuyện sẽ hay đấy, đâu chỉ có dở òm như đoạn vớ vẩn này.
Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ. Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay. Trong đầu óc bạn đầy rẫy những bức tường lửa.
Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi. Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất. Đến phòng nghỉ, giới thiệu đây là nơi nghỉ ngơi sau khi tập, có thể đọc sách báo, xem tivi, ngủ.
Cũng không được đọc truyện nữa. Cũng muốn đọc để hiểu họ hơn. Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả.
Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc. Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ. Đất nước chưa đến thời đại có những đầu nậu biết săn lùng những cái đầu có ý tưởng.