Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu. Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra. Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi.
Bạn bảo bạn không học được ở trường, bạn vừa không hứng thú tí ti vừa đau mắt đau đầu. Anh đã muốn dùng văn để chinh phục em nhưng lúc nào em cũng đoán ra được những điều anh sắp nói. Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ.
Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng. Để gìn giữ cho thế hệ mình và thế hệ mai sau. Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết.
Nhưng bây giờ có mua cũng không ăn thua rồi. Mẹ không giúp được tôi đâu. khi dần xuất hiện những kẻ trong chúng mày bị giết chết một cách dã man như trong những phim về bọn bệnh hoạn có lẽ chúng mày mới biết đến y đức
Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ. Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ. Xung quanh chỉ có đổ nát.
Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số. Ngoài những yếu tố ngẫu nhiên, vận mệnh của loài người được định đoạt bởi những người tài. Nhưng bạn vừa tập thể dục vừa lo quên béng mất chúng.
Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em. Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi. Cái đêm trước hôm thi, tôi về không ngủ được.
Thấy mặt mình mát lạnh. Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc. Còn anh lại bắt vở tôi như vầy thì đừng hòng, đừng hòng.
Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt. Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo. Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn.
Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua. Tưởng chăm hóa ra vẫn lười. - Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản.