Đầu tiên là nó phải vừa tầm cao với bạn ( nếu có giá đỡ). Tôi đã nói mặt trái của vấn đề, những điều ngoài dự đoán. Về yếu tố thứ tư có một óc khôi hài thì Nixon không có.
Giờ đây người ta có lời khuyến cáo rằng nên thận trọng với lời khen của bạn. Chưa kể đến việc người nghe cảm thấy vô cùng nhàm chán. Hầu hết những người thành đạt trong xã hội đều là những người ăn nói thành công.
Rồi từ tốn rút lui cũng không khiếm nhã. Edward Bennett Williams, một trong những luật sư tài danh nhất nước Mỹ có lần nói với tôi rằng ông rất quan trọng ngôn ngữ điệu bộ (Body language). Hãy chỉ dẫn rõ ràng và phải luôn chắc rằng họ có hiểu ra vấn đề hay không.
Và phải nói về nó một cách thật tự nhiên. Thị trường chứng khoán năm nay dao động thất thường quá. Đối với tôi, lần dự tiệc đông đúc khách khứa nào cũng khá hấp dẫn và mang chút thách thức.
Vậy thì, bạn sẽ đưa số tiền đó cho ai?! Mọi việc bắt đầu khi Jack còn là một cậu bé ở Canada, vào thời điểm kinh tế vô cùng khó khăn. Chúng tôi chuyển sang đề tài về nỗi sợ hãi.
Anh chàng Larry trong tấm gương kia cũng hoạt bát và đẹp trai…y như tôi vậy, bởi thế chúng tôi trò chuyện rất ăn ý và thoải mái. Có điều nếu Bill là người nói chuyện vô vị và nhàm chán, thì Stacey chắc sẽ khó tha thứ cho bạn! Bởi vậy tốt nhất là nên tự mình xử lý tình huống tế nhị này. À, tôi nghĩ rằng ngành bóng chày đã có nhiều tiến triển trong khía cạnh trợ giúp các cầu thủ… Hiện nay tôi chưa phải đến tuổi về vườn để lãnh lương hưu.
Anh nhìn cảnh chúng tôi hối hả chuẩn bị, cảnh các phóng viên hết sửa ống kính rồi loay hoay giấy bút… Tôi để ý thấy hình như anh hơi ngơ ngác. Người ta bảo rằng tôi có tài ăn nói, và lại nói rất thành công nữa chứ. Cuối cùng, vào buổi lễ quan trọng ấy, tôi quyết định nói về cha tôi.
Chắc do để quên một cái gì đó… Trời xui đất khiến thế nào mà nó lại chọn ngay ngày đó, lúc đó để về. Không biết lúc đó anh ấy có điều gì bực bội hay phiền muộn, không hiểu anh ấy có thích chương trình này hay không? Anh ta đã ăn tối hay chưa? Tóm lại là tôi không thể đoán được lý do là gì mà sự thể lại ra thế này: Tôi không muốn đưa ra những kết luận sai lầm, hãy để thời gian trả lời.
Họ trả lời các câu hỏi một cách hết sức mơ hồ, dường như chẳng đề cập đến một ý tưởng nào cụ thể. Trong một cuộc trò chuyện hẳn bạn sẽ nói một điều gì đó về bản thân của mình. Nhưng tôi chỉ hỏi điều này sau khi đã trò chuyện ăn ý với anh.
Một khi bạn đã giới thiệu rình rang như vậy, đâu ai còn bất ngờ nếu chuyện của bạn quả thật rất vui? Trái lại, nếu nó bình thường thì tất cả mọi người đều thất vọng! Tôi trả lời: Tôi không có đề tài nào cả. Tuy không điều khiển được nó nhưng chúng tôi đã bình tĩnh chiến đấu với nó.