Tôi dẫn ông anh vào chỗ xông hơi. Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta. Chính em đã từng bảo như vậy còn gì.
Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn. Cơ sở lí luận này có thể tạo nên một xu thế đi hoang không? Thực tế, nó đã xảy ra đầy rẫy và có thể thấy nguy cơ lớn hơn trong nạn chảy máu chất xám. Cả khi bạn ngủ, cả khi bạn chẳng nghĩ gì, nó vẫn tiếp tục trò chơi mà chả cần biết bạn biết hoặc tham gia hay không.
Con gái có khác, họ thổi bay nhiều cục nặng cho đời sống. Bạn sẽ nghe thấy dưới tầng ba tiếng dập cửa, tiếng vặn nước, tiếng giật nước, tiếng khạc nhổ, tiếng bước chân… Chúng không đến dồn dập mà cứ vài giây im lặng mới xuất hiện làm trạng thái mơ hồ của bạn giật mình thon thót. Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà.
Đó cũng là một thứ trói buộc. Hơi nóng tỏa ra làm ấm cái hơi lạnh ban sớm. Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh.
Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em. Và tôi phải đành lòng tiêu diệt. Trốn học mà để bị nói.
Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi. Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình. Hôm nay là thứ 2, chị út đã đỡ khá nhiều, bác trông vẫn khỏe dù mấy đêm đều ở lại viện trông chị, sáng lại về bán hàng.
Cửa ải đầu tiên là bác trông xe. Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông. Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa.
- Vì ông không còn sự lựa chọn nào khác. Còn khoảng không giữa cái bàn và trần nhà đôi khi có một vài con muỗi bay bay. Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc.
Hồi bé dì ghẻ bảo: Mắt mày gian lắm. Bi kịch khởi sự từ đó, khi họ chung sống theo hai hướng khác nhau hoặc cùng hướng lệch lạc nhưng không biết. Và yên tâm chúng ta đã đủ vất vả để phó mặc số mệnh cho nhà nước.
Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Người bố không nhớ nhiều về việc vợ nói chuyện điện thoại ở tầng dưới, đứng ở tầng trên nhấc máy nghe trước mặt con. Nhẹ đến độ mà tôi biết chỉ độ chục lần như thế này là tôi sẽ bay lên.