Hơi buồn cười, bị hại cần sự tha thứ của bị cáo. Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong. Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi.
Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra. Dù cái sự ôm ấp, vuốt ve này chỉ đơn giản là những biểu hiện thân thiện. Hoặc họ vẫn khăng khăng là mình đúng.
Còn lại, có bao giờ bạn thiên tài được với mình đâu. Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ. Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác.
Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không. Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa. Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác.
Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra. Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác. Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không.
Thật ra, một ngày của bạn không dài. Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích. Khi mà bạn bắt buộc cần những đối xử dịu dàng dành cho một con bệnh thì họ lại thường dùng phương pháp nhà binh.
Rồi lại êm êm lan ra. Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác. Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức.
Hay pha một ly sữa cho anh những đêm anh thao thức bên ngòi bút. Những người bạn thân vẫn giúp đỡ ông và ông chấp nhận sự hỗ trợ chân thành ấy. Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không.
Nhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu. Giữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động. Có lẽ nên vào nhà vệ sinh, rửa mặt và tè một cái, bạn sẽ sảng khoái hơn và kể câu chuyện một cách khoáng đạt hơn…
Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ. Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi. Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình.