Như thế bạn sẽ bớt được nghe bài cháu phải tự xác định cho mình. Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác. Trái tim tôi nó chả sai bao giờ.
Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về. Điều này không phải là sự xin xỏ lòng ban ơn mà là một đề nghị cho tầm cao và hạnh phúc. Các cái bộ phận trong não chắc là cơ sở vật chất của tinh thần, ý thức.
Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ. Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông. Có một thứ bất biến, đó là tất cả.
Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn. Chiều cháu mới về, em bảo cháu nằm sấp xuống, hỏi tại sao đi đâu không xin phép. Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn.
Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay. Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang).
Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra. Tự giác làm một số việc. Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi.
Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước. Xem bóng đá thì ngơ ngác và ngây thơ đầy tính đáng yêu như dân quê ta sang Mỹ. Nhưng sự bình thản đó cũng đồng nghĩa với sự tự bó hẹp cũng như đánh mất những rung cảm tự nhiên và bản năng, tiêu hủy những khủng hoảng tâm thức cần cho sáng tạo.
Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường. Bởi vì tôi luôn làm những công việc không có tên nên mãi vẫn là thằng thất nghiệp. Bạn mới khai thác được một phần nhỏ của mình.
Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho. Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân. Hay đó là một giấc mơ ám ảnh ta? Ta phải đến bên nàng…
Với người nghèo thì nó đánh vào thực phẩm. Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối. Ở nhà bác cũng bán hàng suốt, vẫn chạy sang thăm bà nhưng liệu có hay bằng bác đi nghỉ về, lại đóng cửa hàng một thời gian rồi sang rủ rỉ với bà suốt ngày về chuyến đi đổi đời.