Anita Bryant hoàn toàn có thể lôi cuốn người khác nếu cô ấy hào hứng nói về công việc của mình hơn. Đại đa số chúng ta khi oe oe khóc chào đời thì đều có mức khởi điểm như nhau. Tôi sẽ không nói về truyền hình và tôi cũng sẽ không nói về thu nhập của các ngành thể thao này nọ.
Một âm thanh mà không ai có thể mô tả được: Tiếng ngáy của tôi. Đây là một chuyện cười. Các ông nên thoát ra khỏi những suy nghĩ đó.
Người đó có lòng nhiệt tình hay không? Có thật sự thích hợp với công việc này không? Nếu cảm thấy ứng viên quá e dè hay sợ sệt, hãy áp dụng những phương pháp khởi đầu câu chuyện mà tôi đã trình bày ở chương hai. Mặc dù tôi cố dẫn dắt câu chuyện đến những đề tài gần gũi nhất mà bất cứ ai cũng có thể hào hứng nói, chỉ có Hope nhà ta thì không. Đó là trò chuyện với con mèo, chú chim hay chú cá vàng nhà bạn.
Thứ nhất, là tầm quan trọng của sự chuẩn bị. Câu nói này không phải là một kết luận thông minh sắc sảo. Một hôm, qua điện thoại tôi nói với ngài thị trưởng rằng tôi rất thích nói chuyện với Andrew qua vài lần tiếp xúc với anh ở Washington.
Trước hết là sự bình tĩnh. Thay vì nói bằng những từ ngữ hoa mỹ bay bổng, ông thích diễn đạt bằng ngôn ngữ rõ ràng và dễ hiểu. Điều nguy hiểm trong giao tiếp cộng đồng là bạn muốn độc chiếm câu chuyện.
Và thay vì chỉ thông báo cho mọi người biết điều này, chúng tôi lại bày ra một kế hoạch phá phách và nói với họ rằng gia đình Moppo đã ra đi còn Moppo thì… đã chết. Đừng giải thích hoạt động của con chíp điện tử trong cái lò nướng bánh hiện đại như thế nào. Tôi lấy ví dụ cụ thể là ngày nay phụ nữ ngày càng có vai trò cao hơn trong xã hội.
Có bốn người đàn ông trong một hầm mỏ. Dick trông thấy cảnh tượng này và phát hoảng. Hãy nói về kiến thức, kỹ năng, kinh nghiệm của bạn.
Sau cùng tôi hỏi anh một câu quen thuộc mà người ta thường hỏi nhau khi nói về cha mẹ: Sự nhấn mạnh này có hai tác dụng. Trong một căn phòng ồn ào náo nhiệt, dù giọng nói của bạn lớn cỡ nào cũng sẽ bị lấn át đi.
Vấn đề ông nêu ra tạo nên một không khí tranh luận sôi nổi. Khi nói chuyện với người lạ, hay lần đầu nói trước công chúng thì ít nhiều gì ta cũng cảm thấy… run run. Tôi hy vọng tất cả chúng ta đều không gặp tình trạng đó.
Chúng tôi đang ở xưởng in để in thiệp mời cho buổi họp mặt. Rồi vặn volume xuống, lấy hơi chuẩn bị nói… Nhưng cha mẹ ơi, cái miệng của tôi bỗng khô khốc như một miếng bông gòn! Và không một từ nào thoát ra cả. Thực tế minh chứng rõ ràng điều này.