Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại. Nó cùng tham gia giải với bạn. Hoặc là họ sẽ thấy chẳng còn hy vọng gì ở bạn nữa (với những hiểu biết của bạn về hiểu biết của họ, bạn không tin họ có cảm giác đó nhưng cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho giả thuyết ấy đi).
Nhu cầu của bạn không cao. Chị lắc đầu bảo mệt lắm. Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận.
Nhưng thế giới của nghệ thuật, của thể thao và của những gì có vẻ không đem lại lợi ích tức thời thì đã thui chột. Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt. Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi.
Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm. Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá. Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại.
Và họ cũng sẽ khổ khi vừa không rõ chúng mà vừa giấu chúng trong lòng. Đã kém thì nên từ bỏ cái chức danh ấy. Mấy hôm, ngủ đến 3 giờ chiều, đêm thì thức trắng.
Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Đồ của chú toàn thứ lởm khởm quá đát. Điểm cuối cái đuôi nằm giữa màn hình.
Dùng hay không dùng thì có sao. Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ.
Bác không đòi hỏi ở cháu điều gì. Quá nhiều lí do để sống. Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây.
Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này). Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. (Còn với đàn ông thì không thích rồi).
Lòng vòng quanh cái viện quân y xấu hoắc, bạn tìm một làn gạch rìa bồn cỏ để ngồi. Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không. Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi.