Từ ấy, tôi không bao giờ muốn có lại cảm giác sững sờ và buồn nôn đó). Không chung chung như những nhà mị dân. Không có chim non ở trong.
Từ tầng 4, tôi đi xuống ban công tầng 3, nhìn ra đồng lúa xanh và con đường cao tốc. Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa. Như đôi lần nó chợt thốt ra lúc bực bội.
Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi. Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp. Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết.
Những thanh niên có thể coi là tốt xung quanh, họ sống. Chỉ có một cách để giữ danh dự là làm cho chúng chùn bước. Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới.
Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt. Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa. Nó như bộ mặt cái giấc mơ.
Như người ta đốt vàng mã thôi mà. Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra. Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia.
Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả. Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc. Giá mà ta được đi xa xem những con cá thực thụ thì to thế nào.
Nó giúp bạn có một trạng thái cân bằng tương đối. Này, lấy cho chú bao thuốc. Lúc này họ lại tưởng tôi đùa.
Tôi sẽ còn góp thêm một vài gọng kiềm kẹp cho anh chết. Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai. Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa.
Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng. Vậy nên đừng có gieo vào tôi những trách nhiệm, nghĩa vụ hay yêu cầu về sự phong phú làm gì. Lúc nội tại thực sự thôi thúc; ham muốn ganh đua, vượt lên tiếp tục đến thì lại là lúc chuẩn bị tã lót cho sự chào đời của cái mới.