- Vì ông không còn sự lựa chọn nào khác. Ông sợ làm ướt lạnh khuôn mặt nàng. Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường.
Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi. Sao những lần rong xe trên đường, không một chốn để về như con chim bay dưới nắng không có tổ, tôi không nhận ra nơi đây? Một cái ghế đá để viết và không nhiều người để quấy rầy. khi dần xuất hiện những kẻ trong chúng mày bị giết chết một cách dã man như trong những phim về bọn bệnh hoạn có lẽ chúng mày mới biết đến y đức
Không, đó không phải là trò luyện trí nhớ. Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Đêm hôm khuya khoắt, vắng lặng, nó sủa ai? Nó sủa cái bóng của nó? Hay nó sủa thần chết? Cứ nằm mở mắt trong thứ mờ mịt giăng quanh.
Nhưng sẽ có nhiều trách móc đấy, nếu quả thực bác vào viện là do bạn. Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm. Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm.
Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang. Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân. Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy.
Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi. Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm. Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó.
Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ. Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi.
Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn. Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy. Xét cho cùng, bạn đâu có cần gì cho mình quá xa xôi hơn những khung cảnh đầm ấm ấy.
Và có một cái đầu luẩn quẩn. Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi. Ôi, cuộc đời của bác tôi.
Người quan tâm đến vấn đề này chứ không đọc liếc qua sẽ có thể hỏi ngay rằng: Cứ cho là thế đi nhưng tại sao có nhiều nguyên thủ quốc gia mà IQ, EQ lại thấp như vậy? Đối với những trường hợp (không phải là hiếm này), chúng ta cùng thử liên tưởng xem… Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực. Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó.