Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm. Và có lẽ cả hướng thiện. Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu.
Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó. Tôi lẳng lặng ra về. Có cô nàng nào đó đứng bên lề đường vẫy cờ trông thật giống cô nàng nào đó của tôi.
Người rỗng như không có lực. Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc. Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp.
Ta cũng được đi câu. Tôi thôi xúc động rồi. Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay.
Khi thường thường, họ vẫn nhầm lẫn giữa lúc bạn thật và lúc bạn đùa. Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ. Cô gái bảo: Vô duyên.
Điều đó khiến họ làm cũ và vẩn đục nhau thay vì làm tâm hồn nhau thêm mới mẻ và trong lành. Không hiểu sao chữ trở nên xấu tệ. Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt.
Em sẽ kể cho nó về cuộc tình của em. Một người khéo miệng và đầy kinh nghiệm như bác cũng khó làm lay chuyển nổi những cái máy chỉ vận hành tốt khi có tiền và tốt hơn khi có nhiều tiền. Mấy ý tứ chợt ngân nga:
Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt. Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3. Những người sẽ bảo vệ, giúp đỡ anh cũng như anh bảo vệ, giúp đỡ họ.
Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì. Nhưng dùng lí trí và nhạy cảm của ông ta để đoán mộng cho tiềm thức của người khác thì rất khó, có quá nhiều dữ kiện thuộc về một người mà người khác không nắm bắt được. Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi.
Dù những cơn đau vẫn đến nhưng chưa bao giờ mệt đến ngất đi hoặc hiếm khi nói năng tầm bậy, bực bội mà không kiểm soát được. Tôi bảo than cũng là nhập ngoại. Tôi không sống trong môi trường nghèo đói, bị áp bức, bóc lột.