Nếu dư luận tiếp tục ơ hờ thì bạn sẽ cư xử theo một cách khác. Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng. Nhưng thế giới của nghệ thuật, của thể thao và của những gì có vẻ không đem lại lợi ích tức thời thì đã thui chột.
Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người. Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường. Cậu ấy là người tốt.
Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân. Dù cái sự ôm ấp, vuốt ve này chỉ đơn giản là những biểu hiện thân thiện. Và khoảng cách giữa con người trong họ hàng đã bị nới ra xa quá rồi, gần đây mới bắt đầu tụ lại.
Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực. Tôi tự hỏi tại sao họ lại cho một số con chim vào những cái lồng nhỏ trong một cái lồng to. Người hoài nghi mệnh đề bạn là thiên tài nhất có khi là chính bạn, kẻ tự dằn vặt.
Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng. Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh.
Lúc đó bạn đang gập bàn. Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu. Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt.
Giữa đời sống và nghệ thuật. Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác. Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị.
Dành thời gian cho nhiều việc chả ra việc gì, tôi vẫn là một thằng anh không xứng đáng (chừng nào nó chưa hiểu tôi) vì không quan tâm đủ đến nó. Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán. Cảm thấy khỏe hơn một chút.
Nhưng mà sau đó thì sao? Có mèo lại hoàn mèo? Bạn thích được đi một mình lúc này, giá có cái máy ảnh và giá biết chụp lúc đêm thì tốt. Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được. Mình rất sợ phí thơ.
Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói. Và lại thấy quyển sách bị xé. Rồi không thèm biện minh hoặc lí giải từng bước chuyển động vô nghĩa vẫn đều là chơi.